Hoa tím ngày xưa…
Chiều nay, tình cờ anh đi ngang qua khu phố nhà em. Con đường quen thuộc ấy làm anh ngẩn ngơ nhớ về em, nhớ màu hoa bằng lăng tím trước sân nhà em. Bất giác kỷ niệm ùa về, hình như anh vẫn chưa quên em được.
Làm sao anh quên được lần đầu tiên chúng mình gặp nhau trong một quán cà phê ở góc đường Nguyễn Đình Chiểu. Hôm đó trời mưa, em co ro trong chiếc áo ngắn tay và chiếc váy ngắn. Anh ái ngại hỏi:"Em có lạnh không?". Sau này em vẫn nhắc: “Câu hỏi ấy làm em ấm áp biết bao, dù khi đó em thật sự rất lạnh”.
Làm sao anh quên được lần đầu tiên em ký “giấy thông hành” để anh được đến đón em đi làm, đi cà phê cuối tuần. Em ngồi sau xe, cách anh xa lắc, anh bảo em ngồi gần anh hơn một chút, em đấm nhẹ vào lưng anh: “Anh kỳ quá à!”. Anh thật lòng sợ em lạnh mà!
Nửa năm sau, em ngồi gần anh hơn. Anh hạnh phúc xiết bao khi em hỏi:"Anh lạnh không? Em ôm lưng anh nhé!".
Làm sao anh quên được sinh nhật lần thứ 24 của em. Anh có mặt với 24 hoa hồng, một ngọn nến lung linh và nói yêu em trước bao bạn bè. Em nói: “Anh đã làm em suýt khóc vì hạnh phúc và cảm động”! Lúc đó anh ước gì suốt đời này anh cứ mãi làm em suýt khóc vì hạnh phúc như thế.
Em lại bảo: “Anh lúc nào cũng ngon ngọt hết, người như vậy thường xạo!”. Đến bây giờ anh vẫn khẳng định anh yêu em chân thành. Em hiểu tình cảm ấy mà, phải không em?
Và làm sao anh quên được nụ hôn nồng nàn mà chúng ta trao nhau trong những lần hẹn hò. Những cái siết tay rất chặt, rất ấm và cả những lần em hỏi đi hỏi lại:"Anh yêu em nhiều không?". Những lúc ấy, anh hào phóng lặp lại hàng chục lần:"Anh yêu em".
Em bẽn lẽn tựa đầu vào vai anh thỏ thẻ:"Anh là đồ đáng ghét!". Anh không thể quên được những giây phút ngọt ngào ấy.
Và rồi ta xa nhau, giống như bao cuộc tình không trọn vẹn khác. Em bảo: “Chúng ta chưa hiểu nhau. Chúng ta có quá nhiều khác biệt. Em không thể…". Một cuộc tình chứa nhiều kỷ niệm với màu tím tinh khôi kết thúc với lời giải thích chỉ đơn giản thế.
Màu hoa bằng lăng tím mà cả em và anh đều thích đến giờ vẫn còn trong kỷ niệm và cả trong hộp quà em tặng anh. Anh nâng niu nó như đang nâng niu tình yêu của chúng ta.
Và anh cũng đã hiểu câu em hay nói:"Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Tình yêu đã xa thì khó quay trở lại". Phải chăng anh đã không biết nuôi dưỡng tình yêu? Anh cũng không rõ.
Sau khi chia tay không lâu, em lấy chồng, chồng em là người nước ngoài. Có người bảo em kết hôn giả để được bảo lãnh ra nước ngoài định cư! Có người bảo anh không giữ được em.
Đôi khi con người ta phải lựa chọn và phải chấp nhận những lựa chọn ấy. Như việc anh phải chấp nhận rằng em đã chọn cách xa anh...
Theo tuoitre.com.vn