Thông báo lỗi

Deprecated function: implode(): Passing glue string after array is deprecated. Swap the parameters trong drupal_get_feeds() (dòng 394 của /home3/vim1409/public_html/thegioimautim.com/includes/common.inc).

Màu tím đợi chờ

Cuộc sống đôi khi đầy rẫy những điều mâu thuẫn kì lạ.

Cô đứng tựa vai vào lan can ban công. Căn nhà này thiết kế thật kì cục, những tay vịn cầu thang hay ban công đều cao ngang vai người. Hơn một lần, khi lần tay theo những bậc thang tối hay áp mặt vào những khung sắt hoa văn ấy, cô nghĩ về việc chúng mang danh tay vịn nhưng đều cao quá mức cho phép. Như kiểu người Nam Bộ hay nói, "Dzậy mà hổng phải dzậy đâu nha".

Cô không am hiểu về kiến trúc, hay nói đúng hơn, chẳng biết gì. Bởi vậy nên cũng chẳng bao giờ thèm quan tâm xem những cái lan can kia có được phép cao quá thắt lưng hay búi dây leo có được phép quấn quít trên lan can lạnh buốt kia không. Loài hoa tím không tên, cánh xanh dày mạnh mẽ, mọc thành từng chùm và tỏa hương ngan ngát. Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh chụp chúng trong một catalogue du lịch, cô đã ngẩn ngơ. Con gái là thứ sinh vật thích nâng niu chăm sóc và yêu thương cái đẹp (thật ra thì đấy là đặc tính chung của mọi con người, nhưng ở con gái, nó trở thành bản năng mạnh mẽ nhất). Cô không là ngoại lệ, yêu hoa. Và đã từng nghĩ rằng mình sẽ yêu say đắm người con trai nào đã tự tay trồng những giàn hoa màu tím ấy để trang trí cho ngôi nhà của mình.

Lần đầu đến nhà anh, cô chết sững khi thấy một góc trời ngập hoa tím. Nhận ra mình đã sai lầm, vì không yêu anh.

Là cô vô tình hay cố ý không hiểu, rằng đừng bao giờ đem logic vào tình yêu?

Cô đưa tay lần theo từng nét uốn lượn của cái lan can, thầm phân vân, mình có nên hái bông hoa tím kia không? Nó ở đấy, rất gần cô. Chỉ cần đưa tay ra là hái được. Bé nhỏ và đầy kiêu hãnh. Cô tin rằng mình sẽ hái. Chắc chắn rồi. Điều ấy rất dễ dàng mà. Nhưng rồi lại nghĩ, hái xuống để làm gì? Chẳng để làm gì cả, không lẽ chỉ tâng tiu trên tay một lúc rồi bỏ lại chơ vơ đâu đó? Cô không nỡ hái bông hoa chỉ vì ham thích nhất thời của mình. Chỉ đứng đấy thèm khát rất lâu, rồi bỏ đi khi anh cất tiếng gọi.

Thấy trong lòng mình hẫng hụt len lỏi vào từng ngóc ngách, âm thầm rên rỉ hành hạ, rất khẽ.

Có nhiều khi, cô nhận ra mình đang khát khao một thứ gì đó, đến độ nghĩ rằng mình sẽ làm tất cả để có được thứ mình mong muốn. Nhưng cuối cùng lại chấp nhận để nó lụi tàn hoặc thuộc về một ai đó khác, chỉ đơn giản vì không muốn mình là người tàn nhẫn, không muốn ai đó phải đau. Nghĩa là thà nhận phần thiệt thòi về mình, còn hơn......Không, đấy chỉ là một cách biện minh cho sự nhút nhát và sợ hãi những hậu quả không mong chờ sẽ ập đến mà thôi. Sống trên đời này, làm sao có thể đẹp lòng tất cả mọi người? Chắc chắn sẽ có ai đó không vui, ai đó khác bất mãn....chỉ cần cô không biết đấy là ai. Chỉ cần khuất mắt trông coi là được. Cô thấy mình giống con đà điểu.

Chưa lần nào gặp anh mà cô có thể nói với anh quá mười câu. Không phải lúc nào nói nhiều cũng tốt. Người ta có thể chia sẻ với nhau rất nhiều mà vẫn chẳng hiểu về nhau chút nào. Và cũng có thể, ăn ý với nhau đến độ không cần đến lời nói, "Như chúng mình ngàn kiếp đợi chờ nhau" (Đào Phong Lan). Hiểu nhau, trân quý nhau, và chăm sóc cho nhau từ những điều vụn vặt nhất. Năm 15 tuổi, cô nghĩ rằng đấy là tình yêu. Năm 20 tuổi, cô nhận ra rằng còn cần hơn thế nữa. Nhưng, "hơn thế nữa" bao gồm những gì? Cô chưa biết.

Ngôi nhà có những lan can cao ngang vai người, có giàn hoa tím mà ngay cả người trồng cũng không biết tên, có cánh cổng sắt ít khi mở....cô cho rằng nơi ấy ẩn chứa quá nhiều mâu thuẫn. Không, cô lại sai rồi. Mâu thuẫn ở trong chính bản thân cô thôi.

"Chỉ biết trái tim lỗi nhịp bất thường

Như chiếc lá đầu tiên sau mùa ảm đạm

Như giọt nước đầu tiên rơi xuống vùng khô hạn

Và hạnh phúc sau cùng từ đó, đơm hoa

Ngày sẽ đến

Và, mùa sẽ qua

Anh nhìn thấy em nơi cuối đường

Tóc vẫn xanh ngát trời thiếu nữ

Tóc bay qua ký ức thanh xuân của mẹ

Ánh mắt tròn đầy - hoài niệm dấu yêu cha

Anh đứng ở bên này biết em có nhận ra

Một nửa thời trẻ trai dành cho em cả đấy

Hoa vẫn nở bên đường

Xin em hãy nhận lấy

Một đóa cuối chiều, tim tím bâng khuâng…"

(Nguồn Blog Harley)